Sau một quãng thời gian nghỉ kết thúc kì học cuối của năm 3. Đa phần các bạn sinh viên khác đều sẽ bước vào quãng thời gian nghỉ hè sau một kì học chiến đấu căng thẳng. Nhưng trong tôi, chưa bao giờ có khái niệm nghỉ hè. Dù có học lại hay không, tôi không bao giờ cho phép mình có quyền được đứng giậm chân tại chỗ, và không hề tiến lên. Nhất là trong dịp hè, thường tạo cho con người sức ì. Tôi đã tiếp tục đến công ty - nơi mà lần đầu tiên tôi đặt chân tới là từ đầu tháng 1 lận. Nếu tính về mặt thời gian, cho tới thời điểm này tôi đã thực tập đc 6 tháng lận. Nhưng...không phải. Quãng thời gian đầu cực kì buồn chán và tẻ nhạt. Tôi đến công ty mà chẳng có ai cố vấn, cũng như chẳng biết mình phải làm gì, cứ ngồi đọc đọc search search cho hết ngày. Cũng có 1 top thực tập khác là các sinh viên năm cuối của BK. Sau này tôi làm thân đc với các anh ấy. Tôi là người chứng kiến sự phát triển của các anh ấy. 1, 2 rồi 3 người. Sự khởi đầu của các anh ấy cũng buồn chán không kém, tuy nhiên lợi thế của các anh ấy là sinnh viên năm cuối, mọi thứ diễn ra nghiêm túc hơn. Hơn nữa, các anh ấy đã join vào dự án của công ty và đã bắt tay vào làm. Trong quá trình thực tập đầy buồn tẻ đó, 2 đứa bạn tôi đã không chịu nổi và rời khỏi công ty, chỉ còn mình tôi với sự quyết tâm của tuổi trẻ, với sự khát khao, nỗ lực về 1 tương lai tươi sáng. Tôi vẫn ở đây, phấn đấu vì tương lai. Vì tôi biết, chỉ cần tôi ngừng khát khao, ngừng cố gắng là tôi đã thua. Vì sao, vì bên ngoài kia vẫn có hàng trăm, hàng ngàn người vẫn đang cố gắng. Họ sẵn sàng đè bẹp tôi bất cứ lúc nào, và tôi sẽ thua. Hơn nữa, tôi nợ bố mẹ tôi 1 chữ HIẾU. Tôi chưa có thành quả nào để báo hiếu cho họ cả. Họ già cả rồi, họ xứng đáng được nghỉ ngơi. Nhưng họ chấp nhận hi sinh cho anh em tôi, để anh em tôi có được tương lai tươi sáng nhất. Tôi không thể phụ lòng họ, tôi chưa bao giờ có khái niệm ăn chơi nhảy múa. Biết rằng thời gian vừa rồi tôi có yêu đương và tự cho mình quyền được làm người lớn. Thật vậy, tôi đã cho mình quyền được làm người lớn từ lâu rồi. Nó đến từ hoàn cảnh gia đình, ngay từ khi tôi còn học cấp 2, tôi đã phải canh cánh chuyện tiền học. Không như bao bạn bè khác được học hành " xả láng " mà không phải lo chuyện học phí. Nhưng tôi đã ý thức được ngay từ thời điểm ấy. Tôi chỉ biết cố gắng và cố gắng, để bù đắp lại những khó khăn của gia đình. Lên cấp 3 vẫn là câu chuyện ấy. Tôi đã không may mắn vì không vào được lớp chọn, mặc dù tôi đã học hành rất cố gắng. Chuyện học thêm nghĩ lại làm cho tôi chỉ biết thở dài. Cứ mỗi khi xin tiền học từ bố mẹ làm tôi rất bối rối và ngượng ngùng, trong khi đó luôn luôn là việc làm chính đáng. Dần dần tôi ít khi xin tiền học của bố mẹ nữa. Vì...tôi đã chịu ơn của rất nhiều thầy cô giáo đã cưu mang tôi, và không thu học phí của tôi. Tôi càng phải quyết tâm hơn nữa. Và rồi tôi cũng lên Đại Học. Cánh cửa Đại Học trước mắt tôi thật khó khăn. Tôi đậu vào Học viện Bưu Chính, nơi mà trước khi tôi quyết định nộp hồ sơ vào , đã có sự đắn đó cực kì lớn. Vì...học phí trường khá cao. Hồi đó là 320k/ tín chỉ. Tôi đã có suy nghĩ nộp vào trường Giao thông vận tải vì ở đó có học phí ít hơn. Nhưng nghĩ xa hơn, ngành IT của Bưu chính cũng thuộc dạng top đầu khu vực miền Bắc. Tôi chấp nhận đóng học phí cao hơn 1 tí, nhưng lại được học ở môi trường và thầy cô tốt. Tôi khởi đầu rất tốt, suýt chút nữa đã đạt học bổng ngay kì đầu tiên. Nhưng kể từ đó, tôi trượt dốc thảm hại vì tôi tham gia quá nhiều hoạt động bên ngoài, đi làm... mà quên mất việc học. Tôi chưa bao giờ hối hận về những gì mình đã làm. Nhưng thực sự tôi cảm thấy có lỗi với bố mẹ. Thành tích học tập của tôi rất tệ. Cho tới thời điểm hiện tại GPA của tôi k đạt 2.5 và nhận bằng trung bình. Đến kì 1 năm 3 tôi chợt bừng tỉnh và quyết tâm cải thiện kết quả học tập của mình. Tôi vẫn rất cố gắng, nhưng người tính không bằng trời tính, tôi đã TRƯỢT môn đầu tiên trên Đại Học. Thật nhục nhã hơn, vận đen lại theo tôi, làm tôi trượt nốt môn tiếp theo. 2 môn trượt liên tiếp như 1 cú đấm cực mạnh hướng về tôi, trong khi bố tôi đang lâm sung tháng hạn, ốm liên miên. Đó gần như là quãng thời gian đen tối nhất của tôi. Và tôi quyết tâm phục hận ở kì tới. Quả thật, kì tới tôi học điên cuồng, học chăm chỉ, nhằm hi vọng cải thiện thành tích. Cho tới thời điểm này, tôi khá hài lòng về kết quả thi của mình, điểm nằm ở mức khá trở lên. Nhưng vẫn có 1 chút không may mắn gì đó theo tôi. tuy kết quả thi không tệ, nhưng có 1 số môn điểm tổng không được như ý nguyện của tôi vì 1 vài nguyên nhân khách quan, và tôi không thể kiểm soát được. Có thể nói từ khi lên ĐH, ngoài kì đầu, thì kì học này làm cho tôi sảng khoái, vì tôi đã làm hết sức mình. Kết quả không đến nỗi tệ, nó giúp tôi cải thiện GPA lên mức khá để giúp tôi ra trường chí ít với cái bằng KHÁ trên tay. Hướng tới năm học cuối. Tôi hi vọng, ngoài việc vẫn tiếp tục cải thiện " điểm số ", thì việc quan trọng hơn với tôi là kĩ năng và cơ hội việc làm. Với tôi TIỀN cực kì quan trọng. Tôi biết nó không phải thứ quan trọng nhất, nhưng với tôi nó không khác gì sinh mạng mình. Với tôi, mình cần đi làm càng sớm càng tốt, kiếm tiền càng sớm càng tốt. Tôi đã đọc quá nhiều về tầm quan trọng của tiền, và tôi chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền trong tương lai, để tôi báo hiếu, trả ơn bố mẹ và những người đã giúp đỡ tôi trên đường đời. Có tiền tôi sẽ có cuộc sống hạnh phúc hơn bên vợ và con tôi. Tôi có thể cho họ điều kiện sống tốt nhất có thể. Tôi cần một chút may mắn nữa để làm được điều đó. Ngay lúc này, tôi cố gắng hoàn thành tốt kì học hè đầu tiên và cũng là cuối cùng của mình. Cũng may tôi đăng kí được vào 2 thầy dễ tính, điểm cao. Tôi hi vọng điểm 2 môn học này sẽ cao nhất có thể để kéo lại điểm của chính nó kì trước, để tôi sớm hoàn thành tâm nguyện bằng KHÁ khi ra trường. Ngoài chuyện đó, tôi đang ôn thi TOEIC với target 800. Tôi biết đó là 1 target cao, và tôi cần cố gắng để đạt đc điều đó. Thời gian qua tôi đã lười đi 1 chút, có thể là do WC chăng, hihi. Đùa đấy, do tôi thôi. Bắt nhịp lại nào, tôi sẽ làm được, chắc chắn làm được. Hơn nữa, tôi còn phải hoàn thành tốt công việc thực tập ở công ty, phát triển và hoàn thiện kĩ năng của mình hơn nữa. Để khi ra trường, tôi có 1 Job tốt, và sự khởi đầu thuận lợi nhất. Chuyện yêu đương tạm thời tôi không nhắc tới ở đây. Nhưng với tôi, yêu đương là chuyện phụ. Sự nghiệp và kiếm tiền mới là quan trọng nhất. Thế nhé ! Nỗ lực và cố gắng hết sức. Tôi sẽ gặp bạn trên đỉnh thành công ! Thay câu kết tôi có 1 câu nói dành tặng cho bạn. Tôi mới biết nó từ 1 người bạn của tôi. Hãy cùng tôi coi nó như 1 lời nhắc " đừng bao giờ ngừng nỗ lực và cố gắng, bạn nhé !!! " . See you next time !
" YOU MAY DELAY. BUT TIME WILL NOT "
Chủ Nhật, 15 tháng 7, 2018
ĐỪNG BAO GIỜ NGỪNG NỖ LỰC VÀ CỐ GẮNG
tháng 7 15, 2018
No comments
0 nhận xét:
Đăng nhận xét